Vọng cổ: CON NỢ
Tác giả: Nguyễn Văn Lên
Nói lối:
Có ai biết được nỗi lòng của con nợ
Giống như tôi sống kiếp lầm than
Không nhà cửa rày đây mai đó
Kiếm sống mưu sinh lưu lạc giữa chợ đời
Vọng cổ:
1/ Biết trách ai đây khi số phận đã gieo rắc thân tôi mang số nghèo cơ cực. Sống kiếp tha hương nơi phương trời xa lạ làm việc quanh năm để trả nợ cho người…
Dù cuộc sống không vui mà ta cố gượng cười… Đâu như người ta được ấm êm hạnh phúc, bên gia đình gần gủi mẹ cha. Đâu lo xa chuyện cơm áo gạo tiền, được đến trường cùng bạn bè chung lớp. Mơ ước trong đời nào có được đâu, con nợ như tôi cái gì cũng thiếu…
2/ Tủi lắm ai ơi phận nghèo lam lũ, thiếu nợ người ta nỗi lo lắng chất chồng…Tháng lại ngày qua cứ canh cánh bên lòng… Giấc ngủ chẳng lành cơm ngon không đặng, biết trách ông trời hay tự trách bản thân. Sao an bày chi cảnh trớ triêu, vì một phút sa cơ lầm lỡ. Cái nợ bám thân phủ đầy cuộc sống, rong ruổi chợ đời cực khổ gian nan…
Lý Con sáo:
Trong đêm thâu…tôi nhớ lắm những ngày xa quê
Bên căn phòng trọ vắng đìu hiu
Tủi thân tôi lưu lạc xứ người
Sống trong cảnh cơ hàn
Nơi quê nhà mẹ cha có hay
Nỗi nhớ thương trong tim đầy vơi
Mong chờ ngày qua cơn bảo giông
Khi trả xong hết nợ cho người ta…
Vọng cổ:
5/ Thì người ơi xin hãy cho thêm chút thời gian khi tôi còn mang thân con nợ. Đâu ai muốn vậy đâu khi phận đành cam chịu nhưng dẫu có ra sao thì vẫn phải sống đời trách nhiệm tìm kế mưu sinh cho cha mẹ yên lòng…
Mơ ước trong tôi niềm vui của cuộc đời… Sẽ không còn mang thân con nợ, thoát cảnh nghèo cơ cực lầm than. Sống trọn niềm vui hạnh phúc ấm êm, bên cha mẹ trong căn nhà nhỏ. Trả lại cho đời những cai đắng trong tôi, khi niềm vui đã đến thật rồi…
6/ Nhưng đó chỉ là mơ ước của riêng tôi, đâu dễ có được nếu như không cố gắng. Trên đường đời còn trải lắm phong ba, những vấp ngã trong đời tôi gặp phải. Tự hỏi làm sao phải tìm cách đứng lên, và tiếp tục bước khi còn gian khó. Cho dù hôm nay tôi có là con nợ, thì người ơi xin chớ chê cười… Sinh ra mang lấy kiếp nghèo, số phần đã định cũng đành tha hương. Xứ người giữ vẹn tình thương, tương lai tươi sáng qua rồi bảo giông./.
Tác giả: Nguyễn Văn Lên
Nói lối:
Có ai biết được nỗi lòng của con nợ
Giống như tôi sống kiếp lầm than
Không nhà cửa rày đây mai đó
Kiếm sống mưu sinh lưu lạc giữa chợ đời
Vọng cổ:
1/ Biết trách ai đây khi số phận đã gieo rắc thân tôi mang số nghèo cơ cực. Sống kiếp tha hương nơi phương trời xa lạ làm việc quanh năm để trả nợ cho người…
Dù cuộc sống không vui mà ta cố gượng cười… Đâu như người ta được ấm êm hạnh phúc, bên gia đình gần gủi mẹ cha. Đâu lo xa chuyện cơm áo gạo tiền, được đến trường cùng bạn bè chung lớp. Mơ ước trong đời nào có được đâu, con nợ như tôi cái gì cũng thiếu…
2/ Tủi lắm ai ơi phận nghèo lam lũ, thiếu nợ người ta nỗi lo lắng chất chồng…Tháng lại ngày qua cứ canh cánh bên lòng… Giấc ngủ chẳng lành cơm ngon không đặng, biết trách ông trời hay tự trách bản thân. Sao an bày chi cảnh trớ triêu, vì một phút sa cơ lầm lỡ. Cái nợ bám thân phủ đầy cuộc sống, rong ruổi chợ đời cực khổ gian nan…
Lý Con sáo:
Trong đêm thâu…tôi nhớ lắm những ngày xa quê
Bên căn phòng trọ vắng đìu hiu
Tủi thân tôi lưu lạc xứ người
Sống trong cảnh cơ hàn
Nơi quê nhà mẹ cha có hay
Nỗi nhớ thương trong tim đầy vơi
Mong chờ ngày qua cơn bảo giông
Khi trả xong hết nợ cho người ta…
Vọng cổ:
5/ Thì người ơi xin hãy cho thêm chút thời gian khi tôi còn mang thân con nợ. Đâu ai muốn vậy đâu khi phận đành cam chịu nhưng dẫu có ra sao thì vẫn phải sống đời trách nhiệm tìm kế mưu sinh cho cha mẹ yên lòng…
Mơ ước trong tôi niềm vui của cuộc đời… Sẽ không còn mang thân con nợ, thoát cảnh nghèo cơ cực lầm than. Sống trọn niềm vui hạnh phúc ấm êm, bên cha mẹ trong căn nhà nhỏ. Trả lại cho đời những cai đắng trong tôi, khi niềm vui đã đến thật rồi…
6/ Nhưng đó chỉ là mơ ước của riêng tôi, đâu dễ có được nếu như không cố gắng. Trên đường đời còn trải lắm phong ba, những vấp ngã trong đời tôi gặp phải. Tự hỏi làm sao phải tìm cách đứng lên, và tiếp tục bước khi còn gian khó. Cho dù hôm nay tôi có là con nợ, thì người ơi xin chớ chê cười… Sinh ra mang lấy kiếp nghèo, số phần đã định cũng đành tha hương. Xứ người giữ vẹn tình thương, tương lai tươi sáng qua rồi bảo giông./.